Người Cộng sản không biết nhân hậu và bao dung, bác ái
Hôm nay tao đi trên đường, tao chợt có suy nghĩ đến vụ việc gần đây ở Hà Nội, khi một người ko kiếm đủ cái ăn và buộc lòng phải giết cả gia đình mình và ngay chính mẹ đẻ. Mọi người có thể nói do hắn ta bị trầm cảm và có dấu hiệu tâm thần.
Nhưng tao tin cái việc hắn nói là vì nghèo khổ nên mới làm vậy là có thật. Vậy liệu chuyện này có xảy ra nếu hắn có thể bán sức lao động để kiếm đủ cái ăn cho gia đình, hay có một người nào đó trong xã hội biết lắng nghe, thấu hiểu quan tâm và kiếm một lối thoát cho hắn?
=> Nên có thể xem hắn là nạn nhân của một xã hội vô tình người và những người nghèo khổ, bất hạnh là những người đứng ở rìa xã hội.
- Người Cộng Sản từ những thời kỳ chiến tranh, họ chỉa súng vào người khác mà không quan tâm đến những kẻ đối diện cũng là đồng bào, cũng là máu đỏ da vàng, cũng chỉ là những con người sinh ra trên cái đất nước này và sử dụng chung một ngôn ngữ, văn hoá.
Họ chỉ biết giết chóc và áp đặt những cái lý lẽ mà họ tự huyễn hoặc bản thân mình nó là đúng và sẵn sàng đàn áp hoặc gán ghép những thứ tồi tệ nhất đối với những con người có khác lý tưởng hay suy nghĩ với họ.
Nó hoàn toàn trái ngược với VNCH, nơi con người được giáo dục về cái tốt về tình yêu quê hương đất nước con người không màng đến chính trị. Để con người sống biết yêu thương và có một lòng nhân hậu và bao dung giữa người với người.
Và tất nhiên nó đã thất bại, không phải vì nó sai mà vì nó không thể áp dụng được với những con người vốn coi những giá trị đáng quý đó là sự yếu kém và cái bản ngã độc ác tàn độc của cái dân tộc này.
- Người Cộng Sản đến thời kỳ nắm quyền họ cũng thực thi triệt để những hành vi nhưng trên, đấu tranh giai cấp, đấu tranh tư tưởng, đấu tố đến những người thân thích ruột rà, anh em, cha mẹ,... Người với người nhìn nhau như là những kẻ thù tiềm ẩn, những kẻ cơ hội đê hèn.
=> Chủ nghĩa cá nhân và làng xã được đẩy đến mức cực điểm vì ở xã hội này không thể tin được ai cả và thực ra nên tin tưởng càng ít người được càng tốt (vì những người khác đều là những kẻ thù tiềm năng).
Con người sống dưới chế độ này họ bằng một cách vô thức trở nên ác độc và tàn nhẫn, họ thờ ở trước những nổi thống khổ của kẻ khác và đôi khi trong một vài trường hợp cảm thấy thoả mãn và thích thú trước những nỗi đau đó và vì thế:
Làm quan thì ăn tàng phá hại, ăn là ăn cho bằng hết để về sau có ra sao thì cũng mặc kệ ai chết thì cũng mặc kệ, miễn là không đụng đến bản thân mình.
Làm dân thì chỉ biết lo cho bản thân mình, thấy người bị nạn do cướp đất, tai nạn, bệnh tật, thiên tai,... cũng chẳng ai quan tâm, miên là không đụng đến bản thân mình.
Sống thì lừa đảo, bóc lột, lợi dụng những kẻ yếu thế hơn để kiếm lợi như đi làm bị ép lương, lừa người già phụ nữ trẻ em để kiếm tiền, tăng thuế xăng dầu, giảm lương cơ bản để bần cùng hoá đại đa số vì mục tiêu là ai chết cũng ko sao (vì sao họ cũng có thể là kẻ thù) nên mình tao ấm no là được
Quan hệ giữa người và người mất đi cái niềm tin căn bản, giữa bạn bè, vợ chồng, anh em, tất cả đều có thể là kẻ thù, đều không thể tin được và đều dùng để lợi dụng cho bản thân.
... Có thể liệt kê ra nhiều nữa những điều xấu xa mà Cộng Sản đã làm trực tiếp hoặc gián tiếp đến cuộc sống của từng con người trên cái xứ sở chết tiệt này trong nhiều thế hệ, và nó chỉ ngày một tệ hại đi theo thời gian. Vì khi tao nhận ra thì tao cũng không thể tin được là tao sẽ phải nên sống như thế nào cho đúng, vì sống đúng có khi nó lại là sống ngu và sống sai ở cái xã hội này.
Hiện tại, năm 2025, là người Việt Nam thì cứ phải sống tạm bợ, sống thoi thóp, sống trong sự giả dối, nghi kị và sống trên nỗi bất hạnh của kẻ khác miễn nó không phải là mình.
Cảm ơn tụi mày đã đọc hết những tâm sự và suy nghĩ của tao.