Những kẻ lạm quyền không chỉ thách thức người dân mà còn ngồi xổm lên chính các quy tắc họ đặt ra

Trong một xã hội được điều hành bởi một chính quyền độc tài toàn trị, như Đảng Cộng sản Việt Nam, mâu thuẫn lớn nhất chính là sự đối lập giữa lời nói và hành động của các nhà lãnh đạo. Một mặt, họ liên tục rao giảng về "pháp quyền xã hội chủ nghĩa", đòi hỏi người dân phải tuân thủ nghiêm ngặt pháp luật. Mặt khác, chính những người cầm quyền lại là biểu tượng của sự tham nhũng, lạm quyền và sự coi thường các nguyên tắc pháp lý mà họ đặt ra.

Tham nhũng tràn lan và bất bình đẳng pháp lý như thế nào?

Tham nhũng đã ăn sâu vào mọi ngõ ngách của bộ máy nhà nước. Từ các vụ án liên quan đến cán bộ cấp cao như Trịnh Xuân Thanh, Nguyễn Đức Chung, hay gần đây là Nguyễn Quang Tuấn, người dân đã chứng kiến hàng loạt bê bối tham nhũng trị giá hàng ngàn tỷ đồng. Những con số khổng lồ này không chỉ thể hiện sự suy thoái đạo đức của bộ máy lãnh đạo mà còn là minh chứng cho việc tài sản quốc gia bị rút ruột để phục vụ lợi ích cá nhân.

Trong khi đó, những người dân thường lại bị xử lý nặng tay ngay cả khi vi phạm nhỏ nhất. Ví dụ, một người buôn bán nhỏ lẻ có thể bị phạt hàng triệu đồng vì bán hàng rong, nhưng một cán bộ cấp cao khi bị phát hiện tham nhũng hàng tỷ đồng chỉ bị xử lý qua loa, thậm chí còn được "hạ cánh an toàn" với những đặc quyền đặc lợi.

Hành động lạm quyền và sự trơ trẽn của hệ thống ra sao?

Hệ thống pháp luật tại Việt Nam chỉ phục vụ cho lợi ích của giai cấp thống trị, trong khi người dân phải chịu đựng sự áp bức và bất công. Các nhà lãnh đạo độc tài không ngần ngại dùng pháp luật như một công cụ để đàn áp những tiếng nói bất đồng. Những nhà báo, nhà hoạt động xã hội và người dân dám lên tiếng phản biện đều bị bắt giam với những tội danh mơ hồ như "chống phá nhà nước" hoặc "lợi dụng quyền tự do dân chủ".

Thực tế cho thấy, những kẻ lạm quyền không chỉ thách thức người dân mà còn ngồi xổm lên chính các quy tắc họ đặt ra. Những ví dụ rõ ràng nhất là việc chiếm đoạt đất đai của nông dân, đẩy họ vào cảnh mất nhà cửa, mất kế sinh nhai. Trong khi đó, các dự án công trình công cộng thường bị thổi giá, dẫn đến việc tiền thuế của người dân bị lãng phí một cách vô trách nhiệm.

Sự đòi hỏi pháp luật nghiêm minh từ người dân như thế nào?

Thật trớ trêu khi chính quyền lại yêu cầu người dân phải "thượng tôn pháp luật" trong khi bản thân họ lại công khai vi phạm. Hành động này không chỉ làm mất lòng tin của người dân mà còn làm suy giảm tính chính danh của nhà nước. Một chế độ mà pháp luật chỉ là công cụ để bảo vệ lợi ích nhóm sẽ không bao giờ có thể phát triển bền vững.

Như chúng ta đã thấy, những hành động tham nhũng, thối nát và lạm quyền của chính quyền không chỉ phá hủy cơ cấu xã hội mà còn làm tổn thương niềm tin của người dân. Sự đối lập giữa lời nói và hành động của nhà cầm quyền là minh chứng rõ ràng nhất cho sự thất bại của mô hình toàn trị. Nếu không có những cải cách thực sự từ bên trong hoặc áp lực mạnh mẽ từ xã hội, Việt Nam sẽ tiếp tục chìm đắm trong vòng xoáy bất công và trì trệ.

Đã đến lúc người dân cần đoàn kết để đòi hỏi một xã hội công bằng, nơi mà pháp luật được thực thi một cách bình đẳng và minh bạch. Một nhà nước thực sự của dân, do dân và vì dân không thể tồn tại nếu người lãnh đạo tiếp tục đứng trên pháp luật và lạm dụng quyền lực để trục lợi cá nhân.

Cre: Nhật Ký Yêu Nước

https://preview.redd.it/sxwaryrzsude1.png?width=516&format=png&auto=webp&s=715561f63ce9bd7b0bb09ca87329554b031ceee6